Men lối nhỏ ,ta về căn gác trọ
Bụi thời gian, che khuất ánh đèn đêm
Xa quê hương, mấy mùa cây thay lá
Ánh trăng tà , vàng vọt lững lờ trôi
Em yêu hỡi! Quay về đừng giận dổi
Bởi anh buồn, ngấn lệ nhớ tình xưa
Thời gian đi ,có bao giờ trở lại
Chỉ con đò ,nằm đợi khách sang sông
Em xa lâu ,mới biết giá nụ hôn đầu
Phút bồng bột ,em không hề biết trước
Anh ngẫn ngơ ,bởi vị ngọt môi mềm
Ngây thơ ấy ,ta sa vào vụng dại
Thời gian ơi! Sao cứ mãi dần trôi
Giử em tôi ,nơi đất khách quê người
Những nụ cười,còn nở trên môi không?
Hay đã tắt ,lúc theo chồng xa xử?