Tự nhủ với lòng mình sẽ bắt đầu quên
Cứ coi người như người dưng qua ngõ
Cứ thản nhiên như chưa từng gặp gỡ
Mà sao dạ vẫn không yên?
Mình sẽ quên. Ừ thì mình sẽ quên
Mảnh trăng mỏng trao nghiêng trời cuồi hạ
Kỷ niệm xưa hóa thành cơn gió lạ
Mình sẽ thả bay...
Nhủ quên rồi còn lưu luyến làm chi?
Chiều qua, cả chiều nay người không tới
Người có lẽ không biết mình đã đợi
Cũng như mình chẳng tin mình đã buồn.
Sẽ chẳng bận lòng nếu mình có thể quên
Sẽ chẳng băn khoăn và chẳng thèm giận dỗi
Sẽ chẳng nhớ nhung cũng chẳng thèm chờ đợi
Đã nhủ rồi mình sẽ bắt đầu quên...